Mc 5,21-43 "Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy". Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: "Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống". Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía. Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: "Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành". Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: "Ai đã chạm đến áo Ta?" Các môn đệ thưa Người rằng: "Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi 'Ai chạm đến Ta?'!" Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: "Hỡi con, đức tin của con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh".} Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: "Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?" Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: "Ông đừng sợ, hãy cứ tin". Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các Ngài đến nhà ông trưởng hội đường và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: "Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó". Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: "Talitha, Koumi", nghĩa là: "Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!" Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ cho em bé ăn. |
Được lành do bởi đức tin
Biển kia Chúa đứng bên bờ
Giairô đi tới cậy nhờ Chúa thương
Và ông là trưởng hội đường
Sấp mình xuống đất khiêm nhường lạ thay
Khẩn nài Chúa hãy đưa tay
Đặt trên mình cháu cứu ngay nguy rồi
Nghe ông cầu khẩn bồi hồi
Chúa liền đi với ông thôi kẻo phiền
Đám đông chen lấn Người liên
Bà kia băng huyết lâu niên chạy thầy
Mười hai năm đã sa lầy
Hết tiền, hết của bệnh rầy nặng ra
Bà ta chen lấn lân la
Sờ vào áo Chúa thực là phúc thay
Bà liền được khỏi bệnh ngay
Bà nay được cứu thật may cho bà
Chúa liền quay lại hỏi là
Ai người sờ áo của ta vừa rồi?
Môn đồ nghe thấy than ôi!
Đám đông chen lấn cả hồi biết ai
Chúa thì nhìn ngó hoài hoài
Xem người phụ nữ đã tài chen chân
Bà ta hoảng sợ vô ngần
Sấp mình xuống đất và thân thưa Người
Sự tình nói rõ mười mươi
Chúa nghe biết chuyện nói ngươi đi về
Đức tin vững mạnh chẳng nề
Bệnh con đã khỏi hãy về bình an
Người đang an ủi chia san
Gia nhân ông trưởng đến can ngăn liền
Con ông về cõi thần tiên
Đón thầy chi nữa cho phiền lòng ra
Chúa khuyên ông trưởng thật thà
Ông đừng hoảng sợ nhưng mà vững tin
Những người theo Chúa muôn nghìn
Chúa xua đi cả lặng im vào nhà
Chỉ ba môn đệ thân là
Chúa cho vào đó để mà chứng thôi
Gia đình thương tiếc bồi hồi
Chúa liền bảo họ hãy thôi kêu gào
Em đâu có bị làm sao
Em còn đang ngủ chớ nào chết đâu
Mọi người chế diễu lắc đầu
Chúa liền bảo họ âu sầu làm chi
Cùng cha mẹ bé tiến đi
Nắm tay em bé Chúa thì truyền ngay
Tức thì em bé khỏe thay
Em liền chỗi dậy đi ngay trong nhà
Mọi người kinh ngạc nói là
Người làm được việc quá đà cao siêu
Chúa ra lệnh họ rất nhiều
Không ai được nói những điều hôm nay.
Suy niệm
Lắng nghe sứ điệp của bài Tin Mừng
Những câu chuyện phép lạ trong sách Tin Mừng đều là những câu chuyện về đức tin. Đức tin đã trở thành điều kiện cần thiết để phép lạ được thể hiện.Bài Tin Mừng hôm nay thuật lại hai phép lạ Chúa Giê-su đã làm: chữa lành người đàn bà bị bệnh băng huyết và cho bé gái, con ông trưởng hội đường, đã chết được sống lại.Hai câu chuyện không chỉ kể lại những gì Chúa làm, nhưng còn nói đến cách biểu lộ lòng tin của người đàn bà và ông trưởng hội đường nữa. Vậy chúng ta thử suy nghĩ về hai gương mẫu đức tin ấy để tìm ra một lối sống đức tin cho chính chúng ta.
Trước hết là đức tin của ông trưởng hội đường Giai-a. Đức tin được biểu lộ cách sống động qua những cử chỉ của ông đối với Chúa Giê-su. Mặc dù là người có chức vị, ông vẫn đích thân đến gặp Chúa. Ông “sụp xuống dưới chân Người và khẩn khoản nài xin”. Đây là cử chỉ thờ lạy của con người trước mặt Thiên Chúa. Thánh Mác-cô viết tiếp: “Người liền ra đi với ông”. Trước đức tin sâu xa của con người, Thiên Chúa chẳng khi nào chối từ! Chúng ta còn có cảm tưởng đức tin của ông có thể đã lôi cuốn “một đám rất đông đi theo và chen lấn Người”.
Tiếp theo là thời điểm thử thách đức tin khi người nhà ông Giai-a đến báo tin con gái ông đã chết rồi, và xin ông đừng “làm phiền Thầy chi nữa!” Cứ tưởng tượng lúc này ông chăm chú nhìn vào Chúa, đặt hết tín thác nơi Người. Chúa khích lệ ông: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi”. Khi tới nhà, thêm một cơ hội nữa để ông tỏ ra đức tin của mình. Chúa Giê-su quả quyết con bé không chết, nhưng nó đang ngủ. Thế là dân chúng chế nhạo Người. Chỉ có ông Giai-a là vẫn một lòng tôn kính Người. Đặt mình trong hoàn cảnh ấy, liệu chúng ta còn đủ lòng tin vào Chúa Giê-su nữa không? Vậy mà ông Giai-a vẫn vững lòng tin, vì ông đã nắm chắc lấy lời Chúa: Đừng sợ, chỉ cần tin thôi!
Trái với cách biểu lộ đức tin qua những cử chỉ bề ngoài rõ ràng, đức tin của người đàn bà mắc bệnh băng huyết lại được tỏ ra cách kín đáo và tế nhị. Những đau khổ vì bệnh tật của bà thật lớn lao, vừa kéo dài nhiều năm vừa làm cho bà tán gia bại sản vì chạy chữa. Giờ đây bà muốn âm thầm đến với Chúa. Tuy nhiên bà cũng vẫn phải vất vả “lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người”. Bà không dám đến trước mặt Chúa vì nghĩ mình không xứng đáng. Đối với bà, Chúa thật quá vĩ đại, quyền năng vô cùng. Cho nên không cần phải trực tiếp gặp Người và để Người chạm đến. Bà tin rằng chỉ một cái áo choàng tầm thường của Người thôi cũng có thể giúp bà nhận được sức mạnh quyền năng ấy. Mà thực đúng như vậy, vì ngay sau khi bà chạm được vạt áo choàng của Chúa, thì Người liền “nhận thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra”. Năng lực ấy của Thiên Chúa đã cứu chữa bà. Nhưng ngoài việc chữa lành, Chúa Giê-su còn đưa bà đi xa hơn nữa trên hành trình đức tin. Người muốn đức tin của bà phải là cuộc gặp gỡ riêng tư giữa bà với Người, để bà “nói hết sự thật với Người”.
Sống sứ điệp Tin Mừng
Chúng ta học được gì nơi hai gương mẫu đức tin trong bài Tin Mừng hôm nay? Đối tượng của đức tinphải là Chúa Giê-su và phát xuất từ Chúa Giê-su. Quyền năng, tình yêu và lòng thương xót của Chúa đã làm cho người ta sẵn sàng phó thác nơi Người. Tin là đáp lại tình yêu và lòng thương xót ấy. Nhưng để đón nhận Chúa, chúng ta phải có thái độ căn bản làkhiêm nhượng, như ông Giai-a hoặc như người đàn bà băng huyết đến sụp lạy trước mặt Chúa. Tấm gương ông Giai-a dạy chúng ta bài học trung thành trong đức tin và không sợ hãi, còn người đàn bà băng huyết giúp chúng ta biết giãi bày cõi lòng, “nói hết sự thật” với Chúa để đức tin chúng ta thực sự trở thành mối tương quan sống động với Người.
Hiểu đức tin là một chuyện, nhưng biểu lộ và sống đức tin còn quan trọng hơn. Sống đức tin không chỉ trong những biến cố lớn cuộc đời, mà là ngay trong những tình huống của đời sống thường ngày, để chúng ta luôn luôn xác tín tình yêu và lòng thương xót của Người.
Lời suy niệm: Lm Đa-minh Trần Đình Nhi - Chuyển thể Phúc Âm: Jos Hồng Ân
Các tin mới hơn:
Các tin đã đưa:
NHÀ THỜ GIÁO XỨ PHỦ LÝ
Địa chỉ: Đường Biên Hòa - TP Phủ Lý - Hà Nam
Điện thoại: (+84351) 3829 494
E-mail Cha chính xứ: priest.tuan@gmail.com
E-mail ban biên tập: bbtphulyconggiao@gmail.com